Chuyện đời: Một ông vua kia rất mê mặc quần áo đẹp. Vào ngày nọ, tìm cách dạ dạng, lẻn vào cung, hai tên lưu manh đến gần gạ gẫm vua: “Chúng tôi có thể dệt và may cho bệ hạ một bộ áo rất đặc biệt từ xưa tới nay chưa ai từng trông thấy; nhưng áo này phải dệt bằng vàng!” Vì quá ham bộ áo đặc biệt ấy, nhà vua đưa cho hai tên lưu manh hết túi vàng này tới túi vàng khác.
Nhận vàng xong, thật ra, chúng chẳng may gì cả. Rồi một hôm, hai tên đó cho biết đã may xong, mời nhà vua yếm thử. Chúng chỉ làm cử điệu tay chân như đang mặc áo cho nhà vua. Khi chúng cho biết đã mặc xong, nhà vua hỏi các quan chung quanh: “Áo trẫm đẹp lộng lẫy không?” Ai nấy đều trầm trồ khen nức nở. Quá phấn khởi, nhà vua ra lệnh cho quân lính kiệu ngài ra các đường phố để khoe áo đẹp. Dân chúng hai bên đường cũng khen đáo để. Nhà vua rất sung sướng. Bỗng nhiên một đứa trẻ hô toáng lên: “Ông vua ở truồng! Ông vua ở truồng!”
Nhà vua ngượng ngùng nhìn lại mình mới biết mình đang ở trần như nhộng.
Chuyện đạo: Ham hố, hám lợi háo danh khiến con người không nhận ra mình đang ‘trần truồng’, cứ ngỡ mình đang sống trên nhung lụa, quyền thế giả tạo, và có lẽ cũng bị chết ‘trần truồng’ vì nó.