Niềm vui của người truyền giáo không chỉ là một cảm xúc thoáng qua, nhưng là một chọn lựa sống động – một chứng tá về tình yêu Thiên Chúa giữa lòng đời. Niềm vui ấy được ươm mầm trong dấn thân, lớn lên trong hy vọng giữa gian truân, và trổ hoa trong tình huynh đệ nơi cộng đoàn đức tin. Đặc biệt là gắn bó với Đức Kitô trong chiêm niệm và cầu nguyện để từ đó được thôi thúc ra đi.
Niềm vui sâu thẳm của người được sai đi
Hình ảnh người truyền giáo luôn gợi lên một con người dám rời bỏ vùng an toàn, dám bước đi về những miền đất xa xôi, nơi Tin Mừng vẫn còn là điều mới lạ. Hành trình ấy vừa gian nan vừa diệu kỳ – nơi niềm vui và thử thách luôn song hành, và trong từng bước chân, người truyền giáo cảm nhận Chúa cùng đi với mình.
Niềm vui ấy không đến từ thành công rực rỡ hay tiếng khen ngợi, nhưng từ sự biến đổi âm thầm trong tâm hồn con người: một ánh mắt được mở ra, một niềm tin được khơi lại, một trái tim được sưởi ấm. Đó là niềm vui khi thấy đức tin được hồi sinh nơi kẻ yếu lòng, khi một đứa trẻ nghèo hồn nhiên gọi “dì ơi”, “sơ ơi”, hay khi ta ngồi lắng nghe người già cô đơn kể chuyện đời mình trong bình an thinh lặng. Ngay cả giữa mưa gió, khi chiếc ba lô ướt sũng nhưng bước chân vẫn bền bỉ, người truyền giáo nhận ra: Chúa đang hiện diện, nâng đỡ và đồng hành với họ trên mọi nẻo đường.
Đời sống truyền giáo không thiếu thách đố: điều kiện thiếu thốn, khác biệt văn hóa – ngôn ngữ, thậm chí là sự từ chối hay hiểu lầm. Nhưng chính trong gian khó, tình yêu Thiên Chúa lại tỏa sáng mạnh mẽ nhất. Niềm vui lớn lao không đến từ sự dễ dàng, mà từ sự dấn thân can đảm – khi ta vượt qua giới hạn của bản thân để sống trọn lời mời gọi: “Anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ...” (Mt 28,19). Lời hứa “Ta sẽ ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” là bảo chứng vững vàng cho người truyền giáo trên mọi hành trình. Họ không bao giờ đơn độc, vì Chúa hiện diện trong từng giọt mồ hôi, từng giây phút mệt mỏi, từng hy vọng nhỏ bé được nhen lên giữa thử thách.
Niềm hạnh phúc sâu xa nhất của người truyền giáo là thấy tâm hồn con người được biến đổi: ánh mắt sáng lên, lời cầu nguyện khơi lên từ lòng chân thành, một cử chỉ tha thứ được trao đi, hay một con tim biết yêu thương hơn.
Truyền giáo không phải là hành trình đơn độc, nhưng là hành trình cùng với Dân Chúa – sống giữa dân, yêu thương họ, để qua sự gần gũi và khiêm nhường, người ta nhận ra gương mặt nhân hậu của Thiên Chúa.
Hoa trái của hiến dâng
Càng cho đi, người truyền giáo càng được biến đổi. Họ nhận ra Chúa không chỉ ở nơi người mình phục vụ, mà còn ở trong chính trái tim mình – nơi được thanh luyện mỗi ngày để biết yêu hơn, cảm thông hơn, và sống khiêm tốn hơn.
Niềm vui ấy không phải của người mạnh mẽ, mà của người biết cậy dựa vào Chúa. Khi mệt mỏi, họ tìm lại sức mạnh trong cầu nguyện; khi bị hiểu lầm, họ nhớ đến ánh nhìn hiền từ của Đức Giêsu; và khi ở nơi đất khách, họ vẫn tin chắc rằng Chúa luôn ở cùng họ – mãi mãi.
Truyền giáo không là công việc của riêng ai, mà là ơn gọi chung của mọi Kitô hữu. Khi mỗi người ý thức mình được sai đi, cộng đoàn trở nên một thân thể sống động, cùng nhau làm chứng cho Tin Mừng bằng lời nói, việc làm và đời sống yêu thương cụ thể.
Niềm vui truyền giáo đôi khi không bừng cháy rực rỡ, nhưng ẩn mình như ngọn lửa âm ỉ – được nuôi dưỡng bằng cầu nguyện, bằng Lời Chúa, bằng tình bạn thiêng liêng và sự nâng đỡ của cộng đoàn. Chính những điều ấy giúp người truyền giáo giữ lửa, để mỗi ngày dấn thân lại là một khởi đầu mới. Nếu đo niềm vui truyền giáo bằng kết quả bên ngoài, ta sẽ dễ thất vọng. Nhưng nếu nhìn bằng ánh sáng của đức tin, ta sẽ nhận ra: mỗi hạt giống yêu thương được gieo, mỗi lời cầu nguyện được dâng lên, mỗi nụ cười được trao đi – đều là hoa trái của Nước Trời.
Niềm vui truyền giáo là hoa trái của tình yêu được sống và được hiến dâng. Đó là niềm vui được phục vụ, được trở nên nhịp cầu đưa con người đến gần Thiên Chúa hơn. Và có lẽ, không có niềm vui nào sâu đậm hơn thế – niềm vui của người biết mình được yêu, được sai đi và đang ở trong vòng tay của Chúa.
Trên hành trình ấy, người truyền giáo không được hứa rằng sẽ luôn được đón chào, nhưng được đảm bảo một điều duy nhất: “Ta ở cùng anh em.” Chính lời hứa ấy là nguồn sức mạnh cho mọi sứ vụ, để mỗi bước ra đi tràn đầy hy vọng – hy vọng vào một cánh đồng lúa đang chín vàng, chờ người thợ gặt dấn thân trong niềm vui và lòng tin tưởng.
Hành trình truyền giáo không chỉ là ra đi đến những miền xa xôi, mà còn là bước vào “miền đất tâm hồn” của con người hôm nay — nơi nhiều trái tim đang khát khao được chạm đến bởi tình yêu và lòng thương xót. Người môn đệ Chúa Kitô được mời gọi mang Tin Mừng ấy vào từng hơi thở của cuộc sống, bằng ánh nhìn cảm thông, bằng nụ cười sẻ chia và bằng một trái tim biết cúi xuống phục vụ.
Trong Chúa Nhật Truyền Giáo, chúng ta được thôi thúc khơi lại ngọn lửa truyền giáo trong tim để dám ra đi, dẫu chỉ một bước nhỏ, đến với người anh em bên cạnh. Bởi truyền giáo không chỉ là vượt biển, băng rừng, mà là sống yêu thương mỗi ngày, và để Chúa dùng ta như khí cụ bình an của Người. Ước gì mỗi chúng ta, giữa thế giới đầy tổn thương và bất an, trở thành ngọn nến nhỏ loan báo Tin Mừng, để ánh sáng của Đức Kitô tiếp tục bừng lên, sưởi ấm và thắp sáng cho bao tâm hồn trong cuộc sống.