ĐI TÌM CHÚA

Thứ ba - 16/12/2025 20:37
Có những hành trình không khởi đi từ bước chân, mà từ một nỗi khát sâu trong tim. Bài viết là tâm của một nữ tu trẻ đi tìm Chúa trong cuộc đời, để rồi nhận ra: chính Thiên Chúa đã âm thầm đi bước trước và ở lại trong từng nhịp sống thường nhật của mình
ĐI TÌM CHÚA

Có những ngày, giữa nhịp sống tất bật, tôi chợt dừng lại và tự hỏi: “Chúa đang ở đâu trong cuộc đời con?” Câu hỏi tưởng chừng đơn sơ ấy lại trở thành sợi chỉ đỏ nối kết mọi chặng đường đời tu. Tôi đi tìm Chúa – không chỉ trong những giờ kinh nguyện, giữa tiếng chuông ngân vang và ánh nến lung linh, mà còn trong từng góc nhỏ của đời sống: nơi gương mặt người nghèo, nơi giọt mồ hôi của chị em lao động, nơi nụ cười ấm áp giữa chợ đời. Thế nhưng, càng đi, tôi càng nhận ra: chính Chúa mới là Đấng đi bước trước, âm thầm tìm tôi, gặp tôi trong những điều rất đỗi đời thường.
 

Gặp Chúa trong thinh lặng và nơi những con người bé nhỏ

 
Trong màn sương buổi sớm, khi tiếng chuông nhà nguyện vang lên, tôi quỳ trước Thánh Thể, lắng nghe lòng mình. Đã có lúc tôi nghĩ chỉ nơi ấy mới thật sự gặp được Chúa. Nhưng rồi tôi hiểu: Ngài không chỉ ở trong cung thánh, mà còn hiện diện giữa chợ đời ồn ã – trong bàn tay nhăn nheo của bà cụ bán rau, trong nụ cười vô tư của một đứa trẻ lang thang. Chúa không ẩn mình nơi xa vời, nhưng đang sống giữa cuộc đời này, trong từng nhịp đập của trái tim nhân thế.

Có lần, giữa cơn mưa chiều len lỏi giữa dòng người vội vã, tôi gặp một người đàn ông co ro nơi chân cầu. Trong ba lô chỉ có một cái bánh nhỏ, tôi dừng chân và trao ông. Vài giọt mưa hay là giọt nước mắt bỗng đọng lại trên gương mặt khắc khổ ấy. Ánh mắt ông nhìn tôi buồn xa xăm, nhưng không tuyệt vọng. Trong giây phút ấy, tôi cảm nhận rất rõ: Chúa đang ở đó, trong đôi mắt mỏi mệt nhưng vẫn le lói niềm tin. Tôi lặng lẽ cúi đầu chào, và thấy lòng mình ấm lại. Chúa đã đi ngang qua tôi, trong hình hài của một người nghèo khổ.

Là người sống đời thánh hiến, tôi từng nghĩ gặp Chúa là hành trình hướng lên cao, nơi thánh thiện tinh tuyền. Nhưng đời sống dạy tôi rằng: gặp Chúa còn là hành trình đi xuống, đi vào lòng đời, đi vào nỗi đau và niềm vui của con người. Chúa không chỉ là Đấng ngự trên trời, mà là Đấng cúi xuống rửa chân cho môn đệ, lau nước mắt cho người khổ đau, và cùng họ bước đi trên những nẻo đường bụi bặm. Như Đức cố Giáo hoàng Phanxicô từng nói “Thiên Chúa, Đấng đã trở thành một Hài Nhi để nói với chúng ta rằng Người gần gũi với con người, dù chúng ta ở trong bất cứ hoàn cảnh nào” 

Có những đêm, tôi ngồi nhìn ánh đèn ngoài khung cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi và thấy lòng mình trống rỗng. Có lúc Ngài thật gần, có khi lại xa vời. Nhưng tôi tin, chính trong thinh lặng ấy, Chúa đang mời tôi bước sâu hơn vào huyền nhiệm của Ngài  huyền nhiệm của Tình Yêu ẩn mình trong giản dị.

 

Gặp Chúa trong từng nhịp sống bình dị

 
Trong những giờ lao động, khi nấu ăn, lau dọn, hay lắng nghe chị em tâm sự, tôi dần nhận ra Chúa hiện diện nơi từng ánh nhìn cảm thông. Khi tôi cúi xuống để phục vụ, chính lúc ấy tôi được nâng lên gần Chúa hơn bao giờ hết.

Một lần đi thăm người nghèo, tôi gặp một cụ bà gần tám mươi tuổi sống cô đơn. Khi tôi hỏi: “Bà có thấy buồn không?” Cụ mỉm cười hiền hậu: “Có Chúa, sao buồn được con!”. Đức tin đơn sơ ấy sáng lên như ngọn nến giữa đêm tối. Tôi nhận ra: có những bài học không đến từ sách vở, mà đến từ những con người nhỏ bé nhưng có trái tim đầy tin yêu và hy vọng.

Có lúc tôi yếu đuối, nghi ngờ cả ơn gọi, và tự hỏi: “Lạy Chúa, Ngài ở đâu?” Câu trả lời không đến bằng lời, nhưng bằng một sự hiện diện thầm lặng: “Ta ở đây, ngay trong lòng con.” Gặp Chúa không phải là thấy một hình bóng cụ thể, mà là nhận ra một sự hiện diện lặng lẽ, dịu dàng, nhưng đủ làm sáng bừng tâm hồn tôi lúc tôi thất vọng, yếu lòng.

Giờ đây, tôi không còn tìm Chúa bằng đôi mắt mỏi mòn, nhưng bằng trái tim rộng mở. Tôi gặp Ngài trong tiếng cười trẻ thơ, trong mùi khói bếp, trong bàn tay chai sạn của người mẹ, trong ánh hoàng hôn cuối ngày. Đời tu là một cuộc tìm kiếm không ngừng tìm Chúa giữa đời, tìm ý nghĩa trong từng khoảnh khắc, tìm Tình Yêu trong từng con người.

Giờ đây, tôi không còn tìm Chúa bằng sự nôn nóng phải “thấy” hay phải “chạm”, mà bằng một trái tim biết dừng lại. Khi hoàng hôn buông xuống, nhìn lại một ngày trôi qua, tôi mỉm cười. Hành trình tìm Chúa vẫn còn đó, chưa khép lại, nhưng không còn hoang mang. Bởi tôi biết: Chúa không đợi tôi ở cuối con đường, Ngài đang bước đi cùng tôi, ngay trong giây phút này.



 

Tác giả bài viết: Nữ tu Têrêsa Huyền Trâm

 Tags: SUY TƯ

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP

  • Đang truy cập 19
  • Máy chủ tìm kiếm 8
  • Khách viếng thăm 11
  • Hôm nay 6,983
  • Tháng hiện tại 162,283
  • Tổng lượt truy cập 15,205,702
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây